[P-Magazine] Một đời không gục ngã
Caption

Tôi viết những dòng này không phải để gây xúc động, càng không để ca ngợi bản thân. Tôi viết để kể lại một hành trình - không huy hoàng, không kỳ tích - nhưng là hành trình sống thật, của một con người bình thường mang trong mình một căn bệnh không bình thường.

 

Nhân vật - Phỏng vấn
 

 

Với nhiều người, cuộc đời tôi không có gì nổi bật: không danh vọng, không giàu sang. Nhưng với tôi, mỗi sáng thức dậy, hít một hơi thở sâu, nhìn thấy ánh mặt trời, là một chiến thắng. Mỗi bước chân được đi, dù chậm, là một bản hùng ca thầm lặng. Mỗi giây phút còn sống - là một đặc ân.

Tôi kể để chính mình nhớ, để các con tôi hiểu hành trình của cha, và nếu ai đó tình cờ đọc được, mong họ sẽ thấy một điều: hoàn cảnh có thể khắc nghiệt, nhưng nếu còn ý chí, ta vẫn có thể bước tiếp - kiêu hãnh.

[P-Magazine] Một đời không gục ngã
 

Có những giấc mơ được nuôi bằng cơm trắng và lòng tin...

Tôi sinh ra ở vùng quê nghèo, nơi tuổi thơ gắn với những ngày phụ mẹ làm đồng, xách nước, cắt cỏ và những đêm học bài dưới ánh đèn dầu. Gia đình tôi không dư dả nhưng luôn đầy ắp tình thương. Bố mẹ tôi luôn nhấn mạnh: “Nghèo không đáng sợ. Chỉ sợ không có ước mơ”, “Bố mẹ không cho nhà, xe... chỉ cho kiến thức”.

Tôi đã mang theo lời dạy ấy bước vào giảng đường Đại học Mỏ - Địa chất, chuyên ngành Lọc hóa dầu - một ngành lạ lẫm khi cả nước chưa có lấy một nhà máy lọc dầu. Nhiều người nói tôi quá mạo hiểm, tôi vẫn tin rằng ngành ấy sẽ là tương lai. Tôi muốn góp phần biến dầu thô thành những giọt xăng sạch, phục vụ chính người dân mình.

[P-Magazine] Một đời không gục ngã
Caption

Năm 1999, tôi tốt nghiệp loại giỏi. Không người thân quen trong ngành, không định hướng rõ ràng, tôi khăn gói vào miền Trung, mang theo giấc mơ cùng xấp hồ sơ xin việc. Tôi biết đến Vietross - đơn vị liên doanh đang triển khai dự án Nhà máy Lọc dầu Dung Quất - và không chần chừ, tôi bắt chuyến xe đêm vào Quảng Ngãi, mong chớp lấy cơ hội.

Giữa đêm khuya, tôi xuống xe ở một ngã tư lạ hoắc, không chỗ ở, không người quen. Sáng hôm sau, tôi tìm đến Vietross. Với vẻ ngoài gầy gò, giọng nói “ngọng” của quê lúa Thái Bình, tôi bước vào Phòng Tuyển dụng. Tôi không mong nhiều - chỉ mong cán bộ cầm hồ sơ và nhớ tên tôi. Anh Trần Công Tín - lúc đó là Trưởng Phòng Nhân sự - bảo sẽ liên hệ khi có nhu cầu. Tôi rời Quảng Ngãi, chẳng hẹn ngày quay lại.

Ra Đà Nẵng, tôi ở nhờ nhà người quen, làm đủ nghề: phụ hồ, bơm ga bật lửa, rồi xin được chân nhân viên thử việc tại Công ty Dầu nhờn Đà Nẵng. Đó là công việc đầu tiên, nơi tôi đặt nền móng đầu tiên cho hành trình dầu khí của mình. Tôi siêng năng, chịu khó, được nhận chính thức sau 2 tháng thử việc và giao cả việc thành lập phòng thí nghiệm cho Công ty. Nhưng đúng lúc đang dần ổn định, tin báo từ Vietross đến: Công ty gọi tôi ra Hà Nội thi tuyển.

[P-Magazine] Một đời không gục ngã
 

Ngày ấy, tôi không có điện thoại di động. Họ phải gọi về số điện thoại bàn ở một quán cơm nơi tôi từng trọ cạnh trường ở Hà Nội, vì vậy tôi bắt tàu ra Hà Nội để dự thi ngay trong đêm. Nhưng lũ lụt năm 1999 khiến tàu kẹt ở Quảng Trị. Tôi đến muộn, buổi thi đã gần kết thúc. Thay vì bỏ cuộc, tôi chờ đến hết giờ, xin gặp lãnh đạo tuyển dụng - anh Tín vẫn nhớ tôi. Tôi được phỏng vấn đặc cách.

"Tôi trả lời tất cả bằng nhiệt huyết, đam mê và kiến thức tích lũy. Sau buổi phỏng vấn, tôi được nhận".

Tôi rời Công ty Dầu nhờn Đà Nẵng sau khi vừa được thông báo trúng tuyển với lời cảm ơn và sự biết ơn sâu sắc cùng chút nuối tiếc (đó cũng là giấc mơ của mấy bạn thử việc cùng tôi nhưng không được nhận ngoại trừ tôi), quay lại Quảng Ngãi, chính thức bước chân vào Vietross - nơi tôi bắt đầu thực hiện giấc mơ Lọc hóa dầu. Đó là năm tôi 23 tuổi. Và đó là năm khởi đầu cho một hành trình gian nan nhưng rực rỡ.

[P-Magazine] Một đời không gục ngã
Caption

"Có những nỗi đau đến nhẹ như một cơn gió, nhưng rồi cuốn xoáy cả cuộc đời theo cách không ngờ tới".

Tuổi trẻ của tôi ngày ấy là một bản nhạc rộn ràng - đầy nhiệt huyết, đam mê và hy vọng. Trong tôi lúc ấy, không có giới hạn nào cho những ước mơ. Được là kỹ sư tại dự án nhà máy lọc dầu đầu tiên của đất nước - đó là niềm tự hào không chỉ của riêng tôi, mà còn là niềm vui của cả gia đình, quê hương.

Tôi làm việc như thể không còn ngày mai. Hăng say nơi công trường, tận tụy trong văn phòng, hết mình với công việc và cả phong trào đoàn thể. Tôi từng tin, sức trẻ là vô tận - rằng chỉ cần quyết tâm thì không gì là không thể.

[P-Magazine] Một đời không gục ngã
 

Vài tháng sau, cơ thể tôi bắt đầu có những biểu hiện bất thường. Mệt mỏi, da tái hơn, nhưng tôi vẫn chủ quan, nghĩ rằng do làm việc nhiều. Thanh niên mà, ai chẳng đôi lần kiệt sức. Nhưng rồi, sự mệt mỏi không còn chỉ là cảm giác nhất thời - nó trở thành một thứ bóng tối lặng lẽ gặm nhấm từng tế bào trong tôi.

Tôi đến Bệnh viện Đa khoa Quảng Ngãi. Bác sĩ Hồng - khi ấy là Giám đốc - trực tiếp khám và chỉ nói ngắn gọn:

- “Suy thận độ 3. Thận teo nhỏ!”

Tôi sững người. Không ai trong gia đình tôi từng mắc bệnh thận. Tôi cũng chưa từng nghĩ, một ngày nào đó mình sẽ là bệnh nhân. Tôi vẫn nhớ, lúc ấy tôi chỉ cười gượng:

- "Có lẽ bác sĩ nhầm rồi!"

Nhưng không. Đó là sự thật. Sự thật phũ phàng mà tôi, người đàn ông mới ngoài 20 tuổi, buộc phải chấp nhận - dù chưa một giây nào chuẩn bị tâm lý.

Tôi bắt đầu hành trình mới: đi hết bệnh viện này đến bệnh viện khác, từ Chợ Rẫy đến Bạch Mai, từ Huế ra Hà Nội, rồi sang cả Trung Quốc - như thể đang bơi giữa đại dương trong vô vọng, mong vớ được một mảnh gỗ trôi nào đó để bấu víu. Tôi bắt đầu hiểu rõ hơn về “suy thận mạn”, “chạy thận nhân tạo”, “ghép thận” - những khái niệm tưởng như chỉ dành cho người khác, nay lại gắn liền với chính mình. Tôi đã từng chứng kiến người ta ngồi chờ lọc máu, gương mặt xanh xao, cơ thể gầy guộc. Tôi từng nghĩ họ xa lạ.

Nhưng giờ đây, tôi là một phần trong số họ.

[P-Magazine] Một đời không gục ngã
 

Tôi sợ. Tôi lo. Tôi buồn. Và có những lúc, tôi chỉ muốn biến mất. Bao ước mơ dừng lại giữa lưng chừng. Bao hoài bão chỉ còn là khói sương mờ ảo. Gia đình tôi - vợ trẻ, con nhỏ - cũng bàng hoàng không kém. Một mái ấm vừa mới xây, chưa kịp an yên, đã chao đảo trong cơn bạo bệnh tật.

Nhưng giữa lúc ấy, tôi không cho phép mình gục ngã!

Tôi bắt đầu tìm hiểu mọi phương pháp điều trị. Tôi biết, nếu cứ mãi sống dựa vào máy móc - chạy thận tuần ba buổi, phụ thuộc thuốc men - tôi sẽ chỉ là người tồn tại, chứ không phải là người sống.

Tôi muốn sống thật sự. Tôi muốn trở lại công việc. Tôi muốn chơi đùa với con trai, muốn nắm tay vợ mà không sợ đôi tay ấy sẽ buông vì bệnh tật. Và như một ngọn đèn leo lét nhưng không chịu tắt, tôi bắt đầu nhìn về phía duy nhất còn sáng: Ghép thận.

"Đó không phải là con đường dễ dàng. Nó là một hành trình mạo hiểm, chứa đầy rủi ro - về y học, về tài chính, về tinh thần. Nhưng tôi biết, nếu không thử, tôi sẽ mãi bị kẹt giữa lằn ranh sống - chết, không lối thoát."

Thế là tôi bước tiếp, bước vào chương tiếp theo của hành trình sống - nơi mà tình yêu, lòng biết ơn và ý chí sẽ là thứ duy nhất giúp tôi giữ vững tay lái giữa cơn bão đời...

[P-Magazine] Một đời không gục ngã
 
[P-Magazine] Một đời không gục ngã
 

Khi tỉnh dậy sau phẫu thuật, tôi không thể khóc. Nỗi xúc động lớn đến mức mọi cảm xúc như nghẹn lại. Trong căn phòng bệnh trắng toát, tôi nhìn thấy mẹ nằm giường bên - gầy đi thấy rõ, da tái hơn thường ngày, nhưng ánh mắt bà vẫn sáng lấp lánh, ánh mắt của người vừa cứu được con trai mình khỏi vực thẳm.

- Mẹ không sao. Con sống là được! - bà cười, yếu ớt mà kiêu hãnh.

Tôi không biết nói gì ngoài việc nắm chặt tay mẹ, như một lời thề thầm lặng: “Con sẽ sống xứng đáng với tình yêu này”.

Và bên cạnh mẹ - là người vợ trẻ của tôi, lặng lẽ, tận tụy, âm thầm gánh vác mọi nhọc nhằn không một lời than vãn. Trong những ngày lạnh buốt của mùa đông Hà Nội - khi nhiệt độ chỉ còn dưới 10 độ C - cô gái miền Trung quen nắng gió ấy vẫn đều đặn lo cho tôi từng bữa ăn, từng cốc nước, giấc ngủ, từng việc vệ sinh cá nhân mà chẳng nề hà gì.

Tôi vẫn nhớ có hôm khuya trời mưa phùn, cô lủi thủi chạy xe máy đi mua cháo cho tôi - giữa phố xá lạnh lẽo và ánh đèn vàng hiu hắt. Có hôm tôi gặng hỏi vì sao chân cô bị trầy, cô chỉ cười trừ: “Chắc vấp thôi anh!".

[P-Magazine] Một đời không gục ngã
 

Mãi sau này tôi mới biết, hôm ấy cô bị ngã xe, đập chân xuống đường, đau đến tím bầm. Nhưng cô không muốn tôi lo, cũng không than nửa lời. Cô âm thầm chịu đựng - vì không muốn tôi mang thêm gánh nặng tinh thần trong lúc đang vật lộn với sự sống.

Tình yêu nào không qua thử thách? Nhưng tình yêu của cô dành cho tôi - giữa bệnh viện lạnh lẽo, giữa nỗi đau xác thịt và nỗi sợ mơ hồ - chính là ngọn lửa nhỏ đã sưởi ấm tâm hồn tôi trong những ngày u ám nhất. Nó đọng lại mãi trong tôi - không bao giờ phai nhạt.

Giữa tất cả những thuốc men, ống truyền, mùi sát trùng và tiếng máy lọc máu lặng lẽ... chính hình bóng ấy - hình bóng một người vợ lặng thầm, hiền hậu, mạnh mẽ - đã giữ tôi lại với cuộc đời.

Còn tiếp...

 

Nhân vật - Phỏng vấn
 

 

Tác giả:Bùi Văn Tiến

Trình bày: Thành Linh

Công ty cổ phần Lọc hoá dầu Bình Sơn